Thứ Tư, 14 tháng 11, 2018

Lớp dạy yêu của Procyon

Mấy hôm nay thấy các bạn share một bài văn đượm mùi ngôn tình về Mị Châu, Trọng Thủy. Chỉ là nội dung trong bài không có ý gì mới, ngoại trừ 2 cái tên không có trong kho ngôn tình Trung của. Còn câu chuyện về nam thanh niên đến từ Phiên Ngung gặp nữ thanh niên đến từ Cổ Loa của nước ta, nghe nói đã bị cắt xẻo, sửa chữa n lần qua các triều đại, bơm vá vào đó đủ thứ tình cảm trung quân ái quốc, nỗ lực tẩy trắng người này, bôi đen người kia. Lại lôi vào đó cả gốc tích của những viên nam châu, tức trân châu Nam Hải, ờ, nếu bạn chưa biết thì biển Đông nhà ta chính là Nam Hải từ góc nhìn Trung của. Vùng nguyên liệu chính thu hoạch nhiều nam châu khi xưa là Hợp Phố, coi như quê hương của nam châu, nên mới có câu châu về Hợp Phố, có lẽ đá sang tích Hoàn Châu cách cách thì các bạn thấy dễ hiểu hơn, trong phim, vị đại thần dạy học cho các aka, cách cách dựa trên tích châu về Hợp Phố đề cử cho Càn Long danh hiệu Hoàn Châu, ý nói trân châu bảo bối nhà ông đã được đưa trả về đúng nhà của mình, cho nên về sau mới lại vớt lêm ra một cái hiệu nữa là Minh Châu cho bạn Tử Vi.

Có thể bạn chưa biết, ở vùng Hợp Phố ngày xưa cũng có câu truyện ân oán tình thù y chang truyện Nỏ Thần bên ta, chuyên để giải thích sự tích về trân châu.

Túm lại thì, nước ta thực ra chả có vùng nguyên liệu nào nổi danh về ngọc trai tức trân châu cả. Hai cái tên Quế Lâm, chính là ý chỉ nguồn nguyên liệu lâm sản, và Nam Hải, ý chỉ nguồn nguyên liệu hải sản là hai tỉnh của vùng Lĩnh Nam, tương đương Lưỡng Quảng ngày nay. Ngay cả vải cống cho Dương quý phi cũng lấy từ Lĩnh Nam, không phải từ Hưng Yên nhà ta. Tôi chỉ nhớ nước ta nổi tiếng về cống người, ngoài mỹ nhân đủ loại ra thì đã từng cống cả idol của tôi là Tuệ Tĩnh. Nhưng dù sao, thời Bà Trưng, Bà Triệu, Mai Thúc Loan khởi nghĩa thì nghe đồn chiến trường chính nó cũng là ở Lĩnh Nam chứ không phải Việt Nam ngày nay. Thời Cao Biền, nghe nói khu vực Hồ Tây hiện nay của Hà Nội còn là vùng đầm lầy chướng khí mù mịt, chim bay qua bị xông ngất rơi xuống là thường, mãi đến thời Ngô Quyền, ấy là sau gần ngàn năm Bắc Thuộc, đất nơi này mới được phù sa sông Hồng bồi đủ cao, nền đất đủ chắc để xây thành Đại La. Cho nên trung tâm văn hóa chính trị gần 1000 năm đó của miền Bắc nước ta hiện nay lúc đó vẫn là Cổ Loa. Nhưng Cổ Loa là di tích do người Âu Lạc chạy nạn từ mạn Hợp Phố xuống lập ra hay vốn dĩ đã có ở đó từ thời Hán Sở tranh hùng thì vẫn cần phải suy xét kỹ hơn.

Và trong một bài thơ vịnh hoàng thái hậu cuối cùng của Nam Việt, sinh sau đẻ muộn so với bạn Mị Châu độ trăm năm, người ta vẫn còn cầm dùi đánh trống đồng. Trong lăng mộ cháu nội Triệu Đà, hiện đã thành viện bảo tàng ở Quảng Châu, tất nhiên là trống đồng không thiếu. Nhưng mà thôi, lạc đề rồi.

Chuyện mà tôi muốn nói là, mỗi nhân vật kinh điển trong văn chương đều được xây dựng dựa trên thần thái của một Fixed Star, và nhân vật đó đánh động lòng người mãnh liệt là vì, những người bị chạm đến tơ lòng ấy cũng chịu ảnh hưởng của cùng một fixed star trên lá số. Ví dụ, Lệnh Hồ Xung là thanh niên đến từ Sirius, Mogami Kyoko đến từ Pollux, Gia Cát Khổng Minh đến từ Castor...

Và nếu trên đời thực sự từng có một người con gái tên là Mị Châu, tôi có thể thề cô gái này nhất định từ Procyon đến. Dù Procyon không phải fixed star duy nhất có skill phụ trợ là gây thương nhớ, nhưng cái kiểu ra đi để lại một lỗ thủng to tổ bố máu chảy ròng ròng trong lòng người ở lại thì lại chỉ có thể là Procyon. Tất nhiên, đám nạn nhân của Procyon không nghĩ như vậy, trong mắt trong lòng họ, Procyon nhà họ là nốt ruồi son trên đầu quả tim, là ánh trăng sáng trong đêm đen, thanh khiết, cao quý, dù xa không thể chạm, cũng không dung tha kẻ khác bôi nhọ, công kích. Tuy nhiên, truyền thuyết này trong ngôn tình đa phần là bị những tác giả thiếu hiểu biết bóp méo, tác giả duy nhất tôi biết có vẻ hiểu về động thái chính xác của Procyon là Nhất Độ Quân Hoa, nhưng mà những bản Procyon dựng lại của vị đó quá mức độc hại. Nên thận trọng khi định đọc thử. Đề cử lành mạnh hơn cho bạn là nhân vật Yuri trong Bông hồng tóc ngắn, tuy rằng cô ấy vẫn không thể thoát được cái dớp chung là có thể chất thu hút nguyên một đám bệnh tâm thần.

Nguyên nhân chính thức của những hiểu biết lệch lạc về Procyon là vì, trong bản kể lại hay hồi ức của những người bị Procyon bỏ rơi, bọn họ thường là thiên thần, thiên sứ, là cứu rỗi duy nhất gửi xuống từ ân huệ của trời cao. Còn trong bản hiện thực không qua bóp méo của hồi ức, họ cơ bản chỉ như một chú chó con đáng yêu nhất quả đất đang nỗ lực cảm hóa một vị chủ nhân thần kinh có vấn đề.

Và khác với quan niệm của nhiều người về IQ và EQ của bạn Mị Châu, tôi phải nói trước Procyon không hề có liên quan tới bệnh não tàn, họ là kiểu người cực kì thông minh và nhạy cảm, thậm chí đến trình độ có thể gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, tuy nhìn họ có thể ngơ ngơ hay khờ khờ, nhưng gần như không gì che dấu được đôi mắt trong suốt của họ, nhất là những bí mật mờ ám của lòng người, chỉ là họ cũng thường lười truy tra theo đuổi ngọn nguồn. Có một huyền thoại không lưu truyền chính thức là, không có cái cây nào mà Procyon cưa không đổ, một khi họ đã target mục tiêu và trút toàn bộ nhiệt tình của mình vào đó. Mode tâm cơ của họ bùm một cái leo lên max level, và ở trạng thái này, họ có thể căn tính chuẩn xác từng chút một tâm tư, nguyện vọng, cảm xúc, thậm chí dục vọng của đối tượng. Ừm, chỉ là điều kiện bối cảnh và sức ép từ cuộc sống nó là như thế nào mà lại dẫn tới việc Procyon đột nhiên bật mode thợ cưa lên thì chỉ có con dân của Procyon mới hiểu. Ngày thường họ đơn giản là lười quan tâm tới bất cứ ai, không phải cứ tốt với họ là họ liền cảm động đem cả cuộc đời và trái tim ra đặt vào cửa nhà bạn, nhưng họ vẫn có thể khá dịu dàng, thân thiện, dễ gần, không để cho ai phải thiệt. Nói chung, khách khí, đáng yêu, đúng tiêu chuẩn bạn tốt của loài người.

Có một nét mâu thuẫn nhẹ trong câu chuyện về Procyon là, họ có thể đã sống cuộc đời của mình rất hèn mọn, trong loại thân phận giẻ rách không khác gì... một con chó, nhưng đến cuối cùng, khi mà người chủ mà họ phục vụ vẫn chỉ là một phàm nhân tầm thường sau khi chết sẽ về vương quốc của Hades, thì ngược lại, chính họ lại được đón lên trời trở thành một vị bất tử. Nếu nói Procyon không có ngạo khí thì sai toét, nhưng làm thế nào để ôm theo trong lòng một ngạo khí lớn như thế, đồng thời, cam chịu sống một cuộc sống hèn mọn, chật vật không thể chịu nổi như thế, hạ mình trước một kẻ tầm thường vô vị cái gì cũng không bằng mình như thế, lại còn có thể dịu dàng thấu hiểu bao dung nhẫn nại bất chấp việc bị nó khinh bỉ, hắt hủi, chà đạp hay thờ ơ? Đáp án hình như là, "tại lúc đó họ bị lú." Khụ, dù sao, bị lú là cách duy nhất để được việc cho một kẻ tập sự vẫn chưa luyện ra được tứ vô lượng tâm. Có thể lòng dạ Procyon chưa được quảng đại như Bồ Tát, nhưng hành vi của họ thì đang theo đúng tiêu chuẩn của Bồ Tát Đạo.

Song hành với Bồ Tát Đạo chính là Địa Ngục Đạo, biểu hiện qua dãy sao của Hydra, bắt đầu ở dưới chân Canis Minor. Vậy nên, Procyon là kẻ đầu tiên trên bầu trời bước lên Bồ Tát Đạo, cũng đồng thời là Địa Ngục Đạo, tất nhiên cũng thúc đẩy những con người chịu ảnh hưởng của mình bước lên con đường ấy. Trên một con đường phân cực mạnh như vậy, câu nhất niệm thành ma, nhất niệm thành phật tỏ ra vô cùng đúng, và số lượng Procyon lỡ bước nhập ma cũng không ít chút nào. Tôi cho rằng Elvis Presley là một Procyon đã lỡ bước một cách đáng tiếc như vậy.

Một Procyon sau khi hết lú có thể kể vài điều về sự điên rồ của một vị "chủ cũ" nhà mình, sau đó tổng kết cho hiện tại rằng, đến loại đấy mà tao còn chịu được thì mấy cái chuyện chướng tai gai mắt của hiện tại này ấy mà, chỉ là muỗi thôi. Một mặt, khi đã dứt áo ra đi, họ không hề có hứng thú quay về với chủ cũ khi được hứa hẹn một mức đãi ngộ mới gấp ngàn lần hơn. Một mặt khác, họ có chút mong chờ lần bị đổ thuốc lú tiếp theo. Có thể nói, hình như họ có tý máu M!!!

Tuy nhiên, có thể đó là vì những thách đố, bức ép kia có thể giúp họ đạt được một mức độ bản lĩnh, sáng suốt và khôn ngoan mới. Nếu những hành vi, đòi hỏi, yêu sách, bức ép của bạn không thách thức năng lực, trí tuệ, ý chí, sức chịu đựng của họ đến tột đỉnh, từ đó tạo nên đột phá về nhận thức và bản lĩnh, vậy thì việc bạn chơi khó họ cũng có thể bị xếp loại vào hành vi gây rối vô nghĩa và bạn sẽ phát hiện họ cũng có thể là một con S nguy hiểm từ đầu đến chân. Chỉ là họ không cắn cổ cũng không cắn chân, mà sẽ cắn cho tim bạn, lòng bạn phải đổ máu.

Ừm, vẫn là đừng quên họ đang đi trên một con đường phân cực nguy hiểm đến chừng nào.

Những người từng có được tình yêu của Procyon thường không mấy coi trọng vào lúc ban đầu, thường là vì cái cách Procyon bày tỏ tình yêu là một sự pha trộn kì lạ và nhất quán khó hiểu giữa hai đặc tính là cao thượng và hèn mọn. Họ có thể hiến dâng tất cả cho người yêu với một sự để tâm tinh tế mà chỉ cầu nhận lại một chút xíu thiện ý nhỏ nhoi, nhưng họ không mù quáng hay mê muội đến độ không biết chủ nhân của trái tim mình thực ra đang thả loại rắm gì ra đầu độc bầu không khí. Họ sẵn sàng chấp nhận để bản thân rơi vào những tình huống khó xử cực kì mà người họ yêu có thể ngăn cản được một cách dễ dàng, và khi người kia không chịu nhấc dù chỉ một ngón tay lên giúp họ, hết lần này tới lần khác dù có chứng kiến họ chật vật, tủi thân, đau khổ, uất ức, nhưng lại vẫn điềm nhiên như không tiếp tục nhận từ họ đủ thứ tốt đẹp, thậm chí còn đòi hỏi, mong đợi càng lúc càng nhiều, đột nhiên có một ngày, họ cảm thấy không thể trông đợi vào bất cứ thiện ý nào đến từ người kia vào thời điểm này được nữa. Họ thu hồi toàn bộ quan tâm săn sóc tế nhị dịu dàng của mình lại và không thèm bố thí cho kẻ kia dù là một ánh nhìn, bất kể y có đổi giọng sang cầu cạnh, nịnh nọt quan tâm lấy lòng họ bao nhiêu. Họ thật lòng muốn tìm ra và nuôi dưỡng che chở một hạt mầm lương tri trong lòng chủ nhân của trái tim mình nếu có. Nhưng nếu đã tìm rất lâu vẫn không thấy nó, đại ý là họ có thể lạnh lùng dứt khoát quay lưng bỏ đi với lời hứa 1000 năm nữa bố mày sẽ quay lại tìm tiếp (giờ bố mệt rồi, bố muốn nghỉ phép). Lúc này, kẻ tham luyến sự ấm áp dịu dàng họ từng mang lại, có thể chìa ra cành olive cùng những quyền lợi to lớn hấp dẫn, với hy vọng có thể trao đổi lấy tình yêu, nhưng những gì y nhận lại chỉ có thể là một câu tự giải quyết cho tốt đi. Sau đó, Procyon sẽ thở dài nhưng chỉ lặng im nhìn kẻ kia từng bước rơi xuống địa ngục.

Bạn có thể tin, chính cái chấp niệm muốn xuống địa ngục tìm chủ lạc đã chống đỡ cho một chú chó nhỏ tu hành để trở thành một vị Bồ Tát quyền năng. Nhưng trong thời gian chú chó con ấy chưa tu thành chính quả, chưa đủ bản lĩnh độ hóa cho chủ cũ, đừng hỏi chủ cũ của bạn chó đã chìm nổi được mấy đời trong vạc dầu.

Ừm! Boss nào không muốn tự cứu thì cứ ngoan ngoãn ở trong vạc dầu chờ em nó xuống cứu là được. Còn bây giờ thì em nó còn đang bận tu hành, nha!!!

Không ai đối xử với bàn đạp, nấc thang lên thiên đường của mình dịu dàng, tử tế, bao dung được như Procyon, thậm chí, họ cũng đã thử tìm cách tha cả chiếc bàn đạp ấy theo, nhưng cũng không ai thẳng chân vứt nó lại sau lưng nhanh nhẹn và dứt khoát như họ, ngay khi nhận thấy đôi bên theo đạo bất đồng. Dù 2 cái đạo bất đồng hướng ấy phân bố trên cùng một con đường, lại còn không phân làn. Tình kiếp giống như con đường tu hành mặc định của họ, họ dịu dàng, nhạy cảm, khôn ngoan nhưng cũng đầy toan tính, luôn sẵn sàng lấy trái tim của mình ra đặt cược, lấy việc nuôi trồng thành công hạt giống lương tri trong lòng người làm chiến công, nhưng trong con mắt thế gian, họ có thể có vẻ dại dột, ngu ngốc, cả tin không ai bằng. Và rồi vào khoảnh khắc tim như tro tàn vì thương tâm tuyệt vọng, nhưng vẫn không cam lòng tự hỏi, vì sao họ phải gặp tất cả những chuyện không công bằng này, rốt cục họ đã làm gì sai? Trong khoảnh khắc nguy hiểm tột bậc ấy, hoặc là họ sẽ sụp đổ và mất hết lòng tin vào thiện ý của cuộc sống, hoặc là họ sẽ nhận được sự dẫn dắt từ ánh sáng của chòm Đại Hùng Tinh để nhìn thấu bản chất cao quý trên con đường đầy khổ nạn của mình, và tìm thấy sức mạnh để một lần nữa đứng lên, làm lại cuộc đời của mình và của nhiều người khác nữa.

Và khi Mị Châu khấn nguyện rằng, nếu lòng con trong sạch, xin cho máu con đổ xuống hôm nay biến thành châu ngọc, tôi đã ngờ rằng cô ấy là một Procyon. Khi checking lại một câu thoại cũ hơn, nói về lời hứa sẽ làm dấu đường bằng lông ngỗng, tôi tin chắc cô gái này phải là một Procyon. Vì mỗi Procyon luôn có một loại thiên phú đặc biệt về cách sử dụng ngôn ngữ, để trình bày, diễn đạt một vấn đề họ muốn theo một cách dung dị, dễ hiểu, trực tiếp mà trong trẻo, đẹp đẽ, có duyên nhất.

Tôi tạm phân tích thế này:
Dùng lông ngỗng làm dấu đường = tìm bằng niềm tin nhóe = tôi sẽ biến mất khỏi đời anh vĩnh viễn, tìm đến chết cũng không thấy đâu.

Khụ, việt sub như thế thì nghe hơi thô lỗ. Tất nhiên, như chúng ta được biết, cô gái ấy đã nói ra lời phũ phàng ấy bằng một văn phong trong sáng, nhẹ nhàng. Nhẹ như những chiếc lông ngỗng tan tác bay đi trong gió mùa đông bắc. Cũng nhẹ như một tiếng thở dài lặng lẽ, vẫn còn dẫn theo một chút xíu chờ mong, một chút xíu tuyệt vọng.

Kể từ đó, chúng ta có quyền tin rằng, có một thanh niên bị lông ngỗng và gió bấc ám ảnh đến chết luôn.

Còn về chuyện bài ca giữ nước. Lúc đó, ngoài mối nguy đến từ việc bị một dòng họ ngoại tộc chiếm mất cơ đồ - Ừm, tình tiết khá giống việc họ Đoàn làm vua ở Đại Lý ngày sau - Còn có mối nguy sắp tới sau khi kết thúc trận Hán Sở tranh hùng tại trung nguyên, đừng quên rằng hai mảnh đất phồn vinh giàu tài nguyên là Nam Hải, Quế Lâm chưa từng bị triều đình phương Bắc ngừng thương nhớ.

Nếu Âu Lạc có bí quyết tăng cường sức mạnh quân sự gì mà lại không tin việc giảng hòa hợp tác, kiên quyết không để Triệu Đà có cơ hội chôm đi tăng cường thực lực, hẳn là hai bên dự tính đánh nhau tưng bừng trong địa hạt Lĩnh Nam, diễn vở trai cò đánh nhau chờ ngư ông Hán triều sang hốt cả đám. Lại nếu Âu Lạc tin tưởng hiệp ước đồng minh, mong muốn đôi bên hợp tác cùng chống lại những nguy cơ đến từ phương Bắc, nhưng Phiên Ngung lại có ý lật lọng muốn một mình ăn cả mâm. Vậy thì trong tình cảnh thù trong giặc ngoài đó, ngoài nỗ lực công tâm một người đàn ông, dẫn y vào trận thế phải chọn giang sơn hay mĩ nhân, một cô gái còn có thể làm gì?

Nếu cô ấy có thể đạp ông bố đẻ muốn chủ hòa sang bên, tiếm quyền củng cố địa vị, chiêu binh mãi mã, trước giết Trọng Thủy, sau diệt Triệu Đà, một mình bá chiếm cả Lĩnh Nam, mài dao xoèn xoẹt chờ họ Lưu ship binh mã tới quyết một trận thư hùng. Có lẽ chúng ta không nên gọi cô ấy là Mị Châu mà nên gọi cô ấy là ... Tôn Ngộ Không. Vì lão Tôn ấy chỉ cần nhổ nắm lông nhai nát thổi phù một cái là đủ binh đủ tướng để đi chơi chiến thuật biển người rồi. Hơn nữa còn không tốn tiền luyện quân, nuôi binh.

Thuyết quyền mưu nói rằng, khi nghe tin cha đẻ bệnh nặng, một đám con trai đều gấp gáp chạy về hầu hạ bên giường, là vì sợ có đứa ở nhà lén sửa di chúc mà mình ở xa chả biết gì. Những thanh niên tự là Trọng X thời đó, như Tôn Quyền tự Trọng Mưu, Tư Mã Ý tự Trọng Đạt đều là con trai thứ 2 của vợ cả. Mặc dù không rõ anh cả nhà họ Triệu lúc ấy còn sống không, tình hình trạch đấu ở Triệu gia thế nào, nhưng tình tiết cha bị bệnh nặng, khi đối ứng với tình huống tranh chấp tẩy bài quyền lực có thể sắp xảy ra bên nhà chồng, dù là với tư cách đồng minh hay là vợ, cô gái tên là Mị Châu kia cũng chỉ có thể đánh liều đặt cược vào việc phu quân sẽ không phản bội quyền lợi của mình và giúp anh ta gấp gáp trở về, hơn nữa còn phải mang theo những thứ đáng giá để ghi công.

Lịch sử, hoặc cốt truyện cho thấy, cô ấy đã đặt thua. Người đàn ông gọi là Trọng Thủy muốn cả giang sơn lẫn mỹ nhân, nhưng có lẽ đã ủ mưu chờ ngày sau chiếm trọn Lĩnh Nam thì sẽ bắt người đẹp đã công chiếm được trái tim mình về, nhốt vào một chiếc lồng vàng để nuông chiều, sủng ái, chứ không muốn cho nàng một vị thế bình đẳng như vương nữ danh chính ngôn thuận của Âu Lạc. Anh ta muốn gồm thâu quyền lực thật nhanh, muốn nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay, không muốn bó tay bó chân trong thân phận ở rể, không thể chờ ông bố vợ từ từ già đi đủ để tự mình buông tay nhượng lại thực quyền. 

Cuộc đời của các Procyon luôn tràn đầy các loại bất đắc dĩ, bất khả kháng, và hơn hết tất cả, là bất công tột đỉnh. Họ có thể bị buộc phải tham gia một trận đấu cờ chấp quân rất nặng, và tất cả những gì họ có thể cố gắng làm được là vận dụng toàn bộ trí tuệ, nhạy bén và nỗ lực chỉ để giữ cho bản thân mình đừng thua quá khó coi. Mặt trời của thi ca Nga Puskin chết vì một trận đấu súng để bảo vệ danh dự cho người vợ vốn không hề có danh dự gì đáng nói. Và nàng Mị Châu, rất có thể chấp nhận việc bỏ chạy khỏi thành Cổ Loa để rồi bình tĩnh đón nhận một cái chết oan ức trên một bờ cát hoang vắng, nhưng chưa từng chuẩn bị chờ đợi kẻ xâm lược đã phản bội lòng tin yêu kia tới biến mình thành con chim xinh đẹp bị nhốt trong chiếc lồng vàng. Procyon luôn có thể thỏa hiệp với đủ loại hiện thực nhưng tuyệt đối không bao giờ thỏa hiệp trong tình yêu.

Tai nạn lớn nhất của Procyon là rơi xuống Địa Ngục Đạo trong khi bản lĩnh cá nhân không lớn. Ý tôi là, hắc hóa trong tình trạng trình còi, sau đó mắc kẹt vĩnh viễn trong một đám quái thú vừa mạnh mẽ thô bạo vừa có bệnh thần kinh. Tai nạn lớn nhất của chúng ta là, gặp phải một Procyon hắc hóa sau khi bản lĩnh cá nhân của họ đã tương đối lớn, vì Procyon, nếu muốn, rất biết cách làm người ta hoặc vỡ tim hoặc tan nát cõi lòng, hoặc phát rồ phát dại.

Trong ba hình thức tích lũy Parami, loại phúc trạch không bao giờ hao mòn, chỉ bố trí cho những người đã phát nguyện tu hành, hình thức dùng sinh mệnh đánh đổi là hình thức cao nhất, thông thường các Procyon cũng không theo đuổi phó bản Tình Kiếp ở level khó đến mức này. Level thấp nhất họ chỉ đứng trước những kẻ đào mỏ. Ở level 2, họ phải thành toàn cho tình cảm của người họ yêu với kẻ khác. Trên level 3, họ sẵn sàng dùng cái chết của mình để đánh thức lương tri của người họ muốn cứu rỗi.

Nếu sống sót đi qua chương trình training Địa Ngục, một Procyon bắt đầu sự nghiệp cứu giúp những người muốn tự cứu nhưng chưa tìm thấy con đường, cách thức phù hợp cho mình. Họ biết cách chữa lành hay xoa dịu những vết thương lòng, dạy cho mọi người cách tìm về với nguồn nội lực tự sinh, phát hiện ra một thứ hạnh phúc tròn đầy vốn sẵn có bên trong. Ngôn từ mà họ sử dụng thường trong sáng, nhẹ nhàng, ấm áp, dễ hiểu, thú vị, khiến người ta nghe mà muốn thay đổi cách nhìn nhận thế giới và giảng hòa với cuộc đời.

Lúc này, họ đã trở thành kẻ canh giữ 1 trong 2 con đường băng qua con sông thời gian. Con sông vẫn xui khiến bao đời thi nhân ngậm ngùi thở than, rằng nước sông ấy cuốn trôi hoa đào, vùi xác anh hùng, cuốn trôi tất cả phù hoa, đưa những gì từng vang bóng một thời vào quên lãng.

Bởi vì mỗi một Procyon khi đã đủ trưởng thành đều sẽ biết, thứ gì chịu được sự tàn phá của thời gian và thứ gì không thể. Lúc đó, chúng ta gọi họ là những chuyên gia đầu tư cho tương lai.