Quán tự tại bồ tát hành thâm Bát nhã ba la mật đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách.
Xá Lợi Tử! Sắc bất dị không, không bất dị sắc; sắc tức thị không, không tức thị sắc; thọ, tưởng, hành, thức diệc phục như thị.
Trích Bát Nhã Tâm Kinh
Cách nhìn trực quan của tôi về vũ trụ là, những gì ta thấy được bằng mắt thường thì ứng với những gì ta ý thức được rõ ràng trong tâm tưởng, còn những gì mắt thường của ta không thấy được, vậy thì ứng với những gì vẫn có mặt ở đâu đó trong tâm tưởng, chỉ là ta thường không nhận thấy sự tồn tại của nó, không thể nhìn rõ, nên cũng khó lòng lý giải, và những nỗ lực lý giải của ta có thể sẽ chỉ tạo ra một mớ chữ nghĩa lùng bùng.
Tách ra từng chữ thì hình như ta vẫn có thể đọc hiểu, ghép lại thành câu thành đoạn thì... ừm. Cảm giác này, nó cũng từa tựa như cảm giác khi đọc Bát Nhã Tâm Kinh vậy đó.
Tách ra từng chữ thì hình như ta vẫn có thể đọc hiểu, ghép lại thành câu thành đoạn thì... ừm. Cảm giác này, nó cũng từa tựa như cảm giác khi đọc Bát Nhã Tâm Kinh vậy đó.
Những gì ta không thấy được, xa chút có thể là hố đen, tinh vân, tàn tích siêu tân tinh, sao lùn, và gần hơn chút có thể là các hành tinh băng đá trong Thái Dương Hệ, các hành tinh lùn, các tiểu hành tinh, centaur, và ngay cả những đối tượng được cho là có thể thấy thật rõ như mặt trời, mặt trăng cũng có phần ảnh hưởng vô hình như lực hấp dẫn của mặt trăng vẫn luôn ảnh hưởng lên nước và thủy triều, bão từ từ mặt trời sẽ ảnh hưởng đến sóng từ và điện.
Thế giới mà ta ý thức được chỉ là một phần rất nhỏ của thế giới chân thật. Và tương tự như vậy, tiểu vũ trụ vốn là mỗi chúng ta cũng là một thế giới phong phú phức tạp với những quy luật riêng hỗ ứng với vũ trụ bên ngoài theo một vận trình lặng lẽ nằm ngoài khả năng tìm hiểu của chính ta. Như đức Phật từng nói, là không thể nghĩ bàn.
Thế giới mà ta ý thức được chỉ là một phần rất nhỏ của thế giới chân thật. Và tương tự như vậy, tiểu vũ trụ vốn là mỗi chúng ta cũng là một thế giới phong phú phức tạp với những quy luật riêng hỗ ứng với vũ trụ bên ngoài theo một vận trình lặng lẽ nằm ngoài khả năng tìm hiểu của chính ta. Như đức Phật từng nói, là không thể nghĩ bàn.
Những hành tinh lùn có quỹ đạo nằm ngoài quỹ đạo của Hải Vương Tinh đều mới chỉ được phát hiện trong vài chục năm gần đây, cũng là nhờ sự phát triển vượt bậc của khoa học và kỹ thuật chế tạo kính thiên văn. Nhưng dù chúng ta có phát hiện ra chúng hay không, từ lực của chúng vẫn phóng phát tới địa cầu, vẫn liên tục ảnh hưởng lên tâm thức con người và từ đó dẫn dắt hành vi của chúng ta. Mấy trăm năm trước, cha đẻ của Nhân tướng học Nhật Bản hiện đại, tiên sinh Namboku Mizuno đã tuyên bố, "thức ăn quyết định số phận chúng ta". Ở nước ta, bất cứ học sinh phổ thông nào, cũng đều đã từng được nghe phân tích về màu sắc định mệnh che phủ trong từng câu thơ Kiều của Nguyễn Du. Nhưng mãi đến năm 2007, khi người ta phát hiện một hành tinh lùn khi đó tạm gọi là 2007 OR10 hoặc Snow White, nay đã có tên chính thức là Gong Gong (thuỷ thần Cung Công), và mãi từ thời điểm này trở đi, việc tính toán quỹ đạo của nó mới cho ta thông tin cụ thể về tọa độ hoàng đạo của nó trên các lá số.
Cái làm nên sự liên quan giữa những thông tin kể trên là, tiên sinh Mizuno có hành tinh này ở Kim ngưu, còn đại thi hào Nguyễn Du có hành tinh này đồng vị Thổ tinh ở Song tử. Một mẫu câu thực sự có thể dành cho nó là "xxx quyết định số phận của ta".
Trên lá số gốc, Thổ tinh đại diện cho những quy tắc, tiến trình, diễn biến không thể thay đổi mà mỗi chúng ta đã thừa nhận, cam chịu, không dám chống lại, thậm chí tin rằng mình không thể chống lại. Phật tử gọi nó là nghiệp báo, nhân quả. Kẻ mê tín gọi nó là ý trời. Dân huyền học gọi nó là thiên cơ. Con người khoa học duy vật biện chứng gọi nó là quy luật tự nhiên. Và Nguyễn Du, người có Thổ tinh gặp Gong Gong thì viết rằng, ngẫm thay muôn sự tại trời...
Tiên sinh Mizuno cho rằng, khả năng nói không với sự khoái khẩu là dấu hiệu của một người có thể tự nắm giữ số phận của mình trong tay. Bản thân ông vào lúc sinh thời nổi danh là thầy tướng có khả năng cải mệnh, đổi vận. Có lẽ vào thời của ông, bệnh chán ăn chưa xuất hiện. Tôi đã đọc cuốn Food governs your destiny dịch sang tiếng Anh từ nguyên tác của ông, tôi cho rằng bản thân nó là một cuốn sách ghi chép các ca thực chứng về phân tích tâm tướng, dựa trên thái độ của một người với thực phẩm, và ý kiến của tôi là không thể áp dụng nó cho những người bị bệnh chán ăn hay người có vị giác bị mì chính làm hỏng, vì họ hoặc là không cần đấu tranh tâm lý để nói không với một bàn tiệc thịnh soạn, hoặc là không cần ăn cái gì cầu kì xa xỉ lắm, nhớ nêm nếm đủ hóa chất giúp lừa gạt vị giác là đủ.
Dù sao, Gong Gong của tôi nằm ở Bảo Bình chứ không phải Kim ngưu, và với cá nhân tôi thì tôi tự thấy khả năng bỏ ngoài tai ý kiến của đám đông mới giúp một người nắm giữ số phận của mình trong tay chứ không phải thức ăn.
Tôi đã từng gặp những người bệnh đang ăn kiêng để chữa trị và tự họ thấy là đang có kết quả khả quan, nhưng rồi họ ăn ra và nỗ lực đi tìm giải pháp khác vì ... ăn kiêng gầy quá người ta quở. Lúc đó tôi bảo họ, thì kệ mẹ người ta chứ. Sau đó họ nhìn tôi một cách u oán như thể tôi là một kẻ bất cận nhân tình level max vậy.
Trong truyện Nữ Oa vá trời, thuỷ thần Cung Công đánh nhau với Hoả thần Chúc Dung, Cung Công thua đập đầu vào núi Bất Chu vốn là cột chống trời để tự tử, kết quả Cung Công không chết còn núi Bất Chu thì gãy cmnl, thế là trời sập. Gong Gong trên lá số và những nơi nó chạm vào cho ta cảm giác bị cuốn trôi về 1 phương hướng không mong muốn như người gặp nạn trong dòng nước lũ, mà việc tự tử của thuỷ thần Gong Gong không những không làm nước lũ biến mất lại còn làm trời sập. Khi Gong Gong ở Bảo Bình, thay nước lũ bằng dư luận...
Bị dư luận cuốn đi thì cũng không có gì hay ho, nhưng bỏ ngoài tai dư luận thì dư luận vẫn còn ở đó, lại còn bonus thêm tầng tầng lên án, chỉ trích, công kích ta vì cái sự ngược đời nữa. Kể ra thì cũng khá là giống cảnh trời sập, cho nên có lẽ mọi người nghĩ, đời tao đã khổ lắm rồi, mày đừng xúi dại làm tao khổ thêm nữa!!!
Có một loại sức ép vô hình từ Gong Gong chi phối phán đoán, hành vi của mỗi con người, khiến họ phải tự gò ép hành vi của mình vào một khuôn khổ không mong muốn, họ giãy dụa rên xiết kêu cứu trong đó như một con bướm chẳng may bị quấn vào mạng nhện, nó như một sợi dây trói rất chặt rất chặt, nhưng chỉ cần tìm thấy đúng đầu nút và giật một cái là tất cả sẽ xổ tung ra luôn. Thế nhưng nếu bạn chỉ cho con người đang bị trói gô kia con đường tự cứu thì họ nhìn bạn như thể bạn xúi họ khi sư diệt tổ hay vi phạm luật trời gì đó vậy. Về cơ bản thì, có vẻ chú họa mi muốn một cái lồng không bị khóa, như vậy lúc nào muốn được chăn nuôi thì họa mi vào lồng, lúc nào muốn tự do thì họa mi bay đi, bạn có cái lồng nào được như thế thì giới thiệu cho nó đi!
Gong Gong ở Bảo bình gần 70 năm, tức là mãi từ trước cách mạng tháng 8 tới tận 2009. Nếu bạn đọc Đôi Mắt của Nam Cao, có lẽ bạn sẽ ít nhiều cảm nhận được cách mà transit Gong Gong Bảo bình đang ảnh hưởng lên những cái đầu có Gong Gong ở Ma Kết trên lá số. Ngày nay, nhóm tuổi có Gong Gong ở Bảo bình chiếm gần hết lực lượng người sống đang có mặt ở trái đất. Và cái logic người ta quở, người ta trách, người ta sẽ để ý, người ta bảo, dư luận đang hết sức công phẫn, để tao lu loa cho cả làng cả tổng biết, vân vân và mây mây... nói chung nó có thể trói buộc ước thúc con người, cũng có thể dùng làm lý do của mọi lý do, để biện hộ cho bản thân, để lôi kéo đồng tình thông cảm của người khác.
Well, you know...
Ừ, mày hiểu được mà!
Túm lại, mọi người đều bị khó xử như nhau, cho nên mày hiểu tau khó xử thế nào, mày nhất định thông cảm được, phải không, phải không, phải không???
Tình hình của thời hiện đại là, ai được nhiều vote hơn, người đó chiếm đại nghĩa, dường như cả trời cũng đứng về phía họ, cho nên là người người mị dân, nhà nhà mị dân. Và ngay cả các thành phần phó thường dân không có năng lực chọc trời khuấy nước gì, tức là không biết mị dân thì cũng phải chuyên chú để ý các thể loại trào lưu để theo trend cho kịp thời. Khi nào cộng đồng chửi ai thì tất cả cùng chửi, khen ai thì tất cả cùng khen. Biết là nilon và ống hút không tốt nhưng mọi người đều dùng nên một mình tao ngược nắng vác ống hút inox theo và xách làn đi chợ, ngại lắm, người ta nhìn mình như thể là... biết là rau chợ phun đẫm thuốc sâu nhưng kệ, không sao đâu, mọi người cũng ăn mà... Ờm, nghe kiểu như chỉ cần là chết chùm thì tau không sợ chết ấy. Thế mà tôi dám hỏi lại câu ấy là y như rằng bị lườm.
Có một câu chuyện cười của phương Tây đại ý là, Eva hỏi Adam, anh phải hứa là chỉ được yêu một mình em thôi nhé, và Adam ngao ngán trả lời, thì có còn ai nữa đâu?
Ở chỗ Gong Gong, ai cũng có thể nhìn thấy mọi chuyện đang rất không ổn, bằng mắt thường luôn, nhưng họ phải cố tự thuyết phục mình rằng nó vẫn ổn, bởi vì bên ngoài căn nhà chung tràn đầy xung đột, mâu thuẫn và bất như ý là bão giông, là bóng tối ma quỷ, là cái gì đó không biết trước mà chỉ những kẻ bị bức bách đến trình độ tự nhận định rằng, anywhere but here, đi đâu cũng được miễn là rời khỏi đây, mãi tới lúc đó họ mới có thể bứt mình ra và lên đường.
Có lẽ nó cũng giống như nỗi bàng hoàng trong cái đêm thái tử Tất Đạt Đa tỉnh dậy chứng kiến cung điện lặng ngắt chết chóc sau đêm cuồng hoan và quyết định phải bỏ nhà trốn đi tìm con đường giải thoát vậy.
Có thể tin rằng Gong Gong là nơi bắt đầu của mật hạnh Xuất Gia.
Một vấn đề khác của Bảo bình bên cạnh cộng đồng, bạn bè là kế hoạch, dự định và hứa hẹn, những chủ đề liên quan tới thời gian của tương lai. Khi vừa vào đại học, tôi từng có một giấc mơ về tương lai của mình sau khi tốt nghiệp, và vì cái tương lai giả lập ấy quá nhàm chán, nhàm chán đến đáng sợ, tôi suýt nữa thì bỏ học ngang. Tuy rằng cuối cùng tôi không bỏ học mà đổi thành bỏ bằng, chủ yếu là để chứng minh cho thiên hạ biết là tôi bỏ học không phải vì học không nổi (vưng, lại là thiên hạ), tốt nghiệp xong tôi ném cái bằng vào góc tủ và bắt đầu lăn lóc đi làm freelance như một đứa không bằng cấp gì, nhảy đủ loại việc khác nhau, bạn học của tôi đều không hiểu đầu tôi bị cửa kẹp hay bị nước vào. (Thực ra thì cả tôi cũng không hiểu.) Nhưng cá nhân tôi không thấy thứ mọi người khen tốt có gì là tốt nên tôi không muốn theo đuổi thứ mọi người muốn tôi theo đuổi.
Sau đó thì tôi thường mơ thấy mình đang mải miết chạy đi mà thậm chí không biết mình muốn đi đâu hay tìm gì. Tất cả mọi người đều tìm được gợi ý gì đó từ các trào lưu chung và dư luận để kí thác nỗ lực và tương lai của mình, còn tôi thì không có một gợi ý nào cả, tôi thậm chí không biết mình muốn gì, thứ duy nhất tôi có thể biết rõ ràng là mình đang không muốn gì, cho nên tôi phải tự mày mò toàn bộ. Khi thất bại, người thất bại vì đi theo trào lưu được đồng tình an ủi, còn tôi mà thất bại thì bảo đảm bị xỉa xói thêm một trận vì tội đã ngu còn thích cãi đài. Bây giờ tôi vẫn làm freelance, thu nhập của tôi cũng khá và quan trọng nhất là cuộc sống không nhàm chán, thậm chí khá phong phú. Có điều, nó được đánh đổi bằng tất cả những cơ hội tôi từng có để có một việc làm ổn định, thậm chí cả cơ hội hẹn hò yêu đương và kết hôn. Thường thì không ai dám đánh đổi kiểu đó. Mọi người thà rằng chấp nhận tạm bợ để có thể sống an ổn qua ngày chứ không muốn liều lĩnh bỏ lại tất cả để đi tìm một thứ gì đó mịt mờ hư vô không hứa hẹn. Sau đó bị sự nhàm chán tẻ nhạt cuốn trôi và vùng vẫy giãy dụa trong đó.
Ở những nơi Gong Gong chạm vào, bạn vốn không có hình dung gì rõ ràng về thứ bạn thật lòng yêu thích, cho nên chỉ có thể chấp nhận sống tạm bợ, được chăng hay chớ, hoặc bạn phải chấp nhận rằng trong hiện thực, mình chỉ có 2 bàn tay trắng và một giấc mơ xa vời. Gong Gong của tôi ở cung 6, cung của kỹ năng, sức khỏe và khả năng đáp ứng cộng đồng. Trong xã hội vốn không tồn tại môi trường đào tạo loại nghề nghiệp mà tôi có thể thích, cũng không tồn tại chế độ chăm sóc sức khỏe phù hợp hoàn toàn với thể trạng của tôi. Nếu tôi không thể tự mình mở ra một con đường cho mình đi, vậy thì chỉ có thể chấp nhận tạm bợ, chắp vá. Và thường thường, ta vẫn gọi cái sự giả tạm triền miên không cách nào thay đổi được ấy là số phận an bài.
Ta không thể dốc lòng dốc sức vì một thứ mà chính ta cũng nhận thấy nó chỉ là tạm bợ, cho nên ở những nơi Gong Gong chạm vào, ta thường sống vật vờ. Vật chất có thể đủ đầy, nhưng tinh thần thì thường bất ổn hoặc rất bất ổn.
Số phận bố thí cho bạn một chút tiện ích đủ để bảo đảm cho bạn sống sót ở chỗ Gong Gong như thể bố thí ăn mày, mà ăn mày thì không thể đòi xôi gấc. Nếu không muốn làm ăn mày, cách duy nhất là không nhận của bố thí, cho dù nó được dán nhãn là tình bạn, tổ chức, hội nhóm, tương lai hay cái quỷ gì. Dù sao thì nó cũng có thể xuất hiện ở cả 12 cung địa bàn tùy vào việc cung mọc của bạn là gì, và chúng ta sẽ có loại khởi điểm tạm bợ, tài sản tạm bợ, hàng xóm tạm bợ, gia đình tạm bợ, tình cảm tạm bợ, công việc tạm bợ, hôn nhân tạm bợ, bạn giường tạm bợ, ...
Nói là tạm bợ, nhưng một lần tặc lưỡi cam chịu có thể chính là một đời. Rồi ta nói, âu cũng là cái số!
Gong Gong trên một lá số có thể trội hoặc không, và nếu nó trội, ví dụ gặp kế đô, sun, moon, AC, MC, vertex hoặc đơn giản là có tận mấy góc chiếu với vài hành tinh cá nhân như kim, thủy, hỏa... Vậy thì chủ nhân lá số đó sẽ là một người bị cảm giác về số phận trớ trêu ám ảnh. Và thường thường, họ luôn mỏi mắt chờ mong một kì tích sẽ xuất hiện để cứu họ khỏi vũng lầy hiện thực. Vì Gong Gong đang ở Bảo bình, nên vũng lầy ấy thường có đặc điểm là tẻ nhạt, nhàm chán, ngột ngạt, thấp kém, cào bằng, nhiều người nhiều miệng.
Quay lại với hiện tại, transit Gong Gong đang ở đầu song ngư (vào song ngư từ đầu 2009), và thế giới này dường như đã trở nên bẩn thỉu đến tuyệt vọng. Rất có thể là lần này, rác rưởi sẽ quyết định số phận của chúng ta, hoặc có thể là một số từ khóa thích hợp với song ngư khác. Nhưng trong đó nhất định có rác và khả năng xử lý rác, cả rác vật lý lẫn rác nội tâm. Tôi dám khẳng định hai lĩnh vực này phải chiếm được một phần long trọng. Cách mỗi đất nước và quốc dân của họ đối xử với rác rưởi và nguyên nhân sinh ra rác sẽ quyết định số phận của mỗi cá nhân và cả số phận của tập thể. Chúng ta đang chung sống tạm bợ, ứng phó qua quýt cho xong việc với đủ thứ rác rưởi, cả ngoài đường, trong bãi rác lẫn trong lòng người. Không một ai thích được một thế giới bẩn thỉu thế này, nhưng sống vật vờ được chăng hay chớ và tiếp tục góp sức trong công cuộc tạo rác mới hay dốc lòng dọn rác, xử lý rác, ngưng tạo thêm rác và nhắn tìm đồng đội để cùng nhau tạo ra một ốc đảo tuy không sạch sẽ đẹp đẽ như mộng tưởng nhưng sẽ mỗi ngày một sạch đẹp hơn. Đó là chọn lựa từ tự do ý chí của mỗi chúng ta.
Nói chung, Gong Gong là một transit dễ khiến ta nóng trong người và ấp ủ sự bất mãn hơn là kích thích sản sinh ra cảm giác dốc lòng. Nhưng lời nhắn đúng của Gong Gong nên là đừng chấp nhận tạm bợ. Chỉ cần ta không chấp nhận tạm bợ, động cơ sẽ đốt được và bánh xe vận mệnh có thể rẽ sang hướng khác, ta sẽ được cấp đủ dũng khí để đối mặt với những điều chưa từng biết tới.
Còn nếu bạn chấp nhận tạm bợ ở Song ngư, chỉ cần do nothing, rồi sẽ có ngày lũ điên hoặc bọn ngu xuẩn sẽ quyết định hộ số phận của bạn.
Dù sao thì, cứ thể theo tình hình đã nói ở trên, ở chỗ Gong Gong đa phần người ta đều tỏ ra lười nhác và thiếu linh tính, cho nên, trì trệ, chậm tiến, thiếu sáng tạo, thiếu gợi mở trên mặt bằng chung là chuyện dễ hiểu, có thể tạo ra được thứ gì đó xuất sắc, phi thường, có sáng ý là chuyện giật gân hiếm lạ cực kì. Nhưng điều đó lại không có nghĩa là xã hội không có nhu cầu đối với những thành phẩm tốt đẹp hay ho ở nơi Gong Gong có mặt. Vậy nên chỉ sợ bạn không làm ra được thứ gì tốt, không sợ không tiêu thụ được thành phẩm tốt làm ra. Bởi vì, áp lực cạnh tranh gần như bằng không luôn. Cầu rất lớn, còn cung lại gần như không có mà!
Gong Gong sang song ngư từ 2009, và xét theo một nghĩa nào đó, có thể coi công việc tôi đang làm từ 2013 đến nay là một hình thức hướng dẫn nhận dạng, phân loại, xử lý các thể loại rác rưởi tâm lý. Cung cách hành nghề của tôi thì nát đến độ dân tổ chức trường lớp chuyên nghiệp không nỡ nhìn thẳng. Không bằng cấp, không quảng cáo, không cả mỹ thuật dàn trang, bài vở đăng kiểu tùy hứng không hẹn, nội dung dài dòng phức tạp hại não, không bán bánh vẽ, không tô hồng nhân cách... Và tin được không, từ hồi mở lớp chiêm tinh đến giờ tôi đang sống hơi bị ổn. Quan trọng là tôi đáp ứng được nhu cầu có thật của xã hội và áp lực cạnh tranh tôi gặp phải gần bằng không.
Ừm, tôi làm được, còn bạn thì tôi không biết nhé!
Gong Gong trên lá số một người bình thường thường là dấu hiệu ám chỉ số phận, và ta cần nhớ số phận vốn không phải là định mệnh bất biến nếu ta đủ mạnh mẽ để quật khởi!
Có thể hiểu rằng Gong Gong cũng là nơi thông báo rằng chúng ta có quyền hy vọng vào một tương lai khác. Chỉ cần bạn dám đi tìm kiếm nó, chỉ cần bạn dám từ bỏ sự an ổn tạm bợ, vậy thì ý chí và nỗ lực của bạn cùng với thời gian sẽ quyết định số phận mà bạn xứng đáng có được.
Hôm nay là ngày đầu tiên của tuần trăng Bảo bình, cung hoàng đạo bao thầu tọa độ Gong Gong của gần như tất cả chúng ta. Chúc các bạn thêm nhiều dũng khí và ý chí kiên cường để bắt đầu hành trình đi tìm điều không tạm bợ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét