Trong các chòm sao trên bầu trời, có dòng sông nghiệp Eridanus, một chòm sao của Nam bán cầu. Các fixed star của Eridanus đem lại 2 loại cảm giác, quen thuộc hoặc xa lạ đối với một nơi chốn, việc làm, kỹ năng, con người, nhưng mỗi khúc sông của Eridanus lại có mức độ quen và lạ khác nhau khá nhiều. Eridanus ở Song Tử và đoạn cuối Kim Ngưu liên quan đến những gì mà ta vừa mới làm quen trong đời này, độ mới mẻ tầm như ngôn ngữ thứ 2 ngoài tiếng mẹ đẻ, thường liên quan tới khả năng thích ứng của con người trong hoàn cảnh mới, khi họ đang biến lạ thành quen. Eridanus ở đầu và giữa Kim Ngưu thì "cũ" hơn một chút, nó tương đồng với cảm giác mà ta gọi là quen dạ, giống như việc dân ta quen ăn cơm mà dân Âu Mỹ lại quen ăn bánh mì. Không nói về khía cạnh một món ăn dễ hấp thu đến đâu, ngon đến đâu, sự khó thích ứng nếu phải thay đổi nguồn thực phẩm khiến nhiều người đầu hàng từ bỏ việc chuyển tới một nơi xa. Khúc quanh của con sông nghiệp ở khoảng 20 độ Kim Ngưu là nơi dòng chảy của nó chuyển hướng dần đi xa đường hoàng đạo, báo hiệu hiện tượng một thói quen lặp đi lặp lại đã đủ chín muồi để tạo thành bản tính, hay như Phật gọi, là thường nghiệp. Cách nói nôm na của dân ta là một thói tật nào đó đã ăn vào máu. South node của Pluto nằm ở khúc sông này.
Người Trung Hoa nói: "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời", lúc này, thói quen đã trở thành rất khó sửa, và muốn sửa nó là phải động chạm đến bản ngã, đến cái tôi. Có lần, tôi phân tích cho 1 thanh niên về việc các thói quen xấu của thanh niên đã đem lại cho cuộc đời thanh niên bao nhiêu trắc trở, gian nan không đáng, thanh niên nghe rất cẩn thận, chăm chú, sau đó tung ra 1 kết luận rất cô đọng, hàm súc rằng: "thôi chị ạ, cái số em nó thế rồi!" Well, người Tây Tạng nói: "gieo tính cách gặt số phận", ngẫm cũng không sai. Cho nên Phật giảng Kinh Vô Ngã Tướng như là một nhận thức căn bản về sự thật để con người từ đó tìm đường thoát khổ.
Đi xa dần về hướng Bạch Dương, Song Ngư (ngược vòng Hoàng đạo), Eridanus càng lúc càng nói về những thói quen đã được thành lập từ thời điểm xa xôi hơn, có thể là trong các kiếp trước. Mức độ ăn sâu bén rễ nói kiểu nôm na của các cụ ta là tận xương tuỷ. Không biết có ai trong số các bạn từng mơ những giấc mơ trong đó có những người mà ta thấy quen thuộc cực kì nhưng tỉnh dậy nghĩ mãi không nhớ ra được đó là ai, hoặc ngược lại, mơ gặp bạn bè người thân nhưng cảm giác về họ lại rất xa lạ. Đó không phải là ảo giác, rất có khả năng hiện thực và các danh phận cùng quan điểm của ta khi tỉnh ngủ mới là ảo giác. Tôi từng có một người bạn thân, chúng tôi chơi với nhau từ năm tôi học lớp 4 tới tận hết đại học, sau đó vì càng ngày càng không có tiếng nói chung nên gián đoạn liên lạc, thế nhưng nếu tự hỏi mình, cô ấy là một người thế nào? Tôi, nghĩ không ra!!! Tôi không hiểu được sự cả nể của cô ấy, không hiểu được những phút yếu đuối của cô ấy, tôi cũng không hiểu mỗi khi cô ấy phát cáu, càng không hiểu cái cách cô ấy đã suy nghĩ trước khi thoả hiệp với hiện thực. Tất cả những gì mà tôi đã làm trong thời gian chúng tôi quen nhau là cùng vui chơi trong những lúc có thể vui chơi được và nghẹn họng nhìn trân trối mỗi khi cô ấy làm ra một hành động gì đó ngoài dự đoán của mình. Ngược lại, tôi có 1 người bạn không thân lắm, nhưng trước khi gặp cô ấy lần đầu tiên, thậm chí tôi còn nằm mơ thấy cô ấy, trong mơ, đó là 1 người đàn ông ngăn nắp lượng lệ và đẹp trai, tự tin ngạo mạn và nhìn đời bằng nửa con mắt, tuy không biết tên là gì nhưng tối biết đó là người quen, chúng tôi đang "chơi trốn tìm", tức là anh ta đi tìm tôi còn tôi thì không muốn gặp cho lắm. Cảnh trong mơ là chúng tôi gặp mặt trên đường và đi lướt qua nhau, ngược chiều, tôi biết anh ta đang đi tìm tôi nhưng tôi thậm chí không trốn không chạy, tôi cứ đứng đó và biết chắc anh ta sẽ không nhìn thấy vì bộ dạng của tôi nhìn quá xoàng xĩnh, anh ta không thèm để vào mắt, anh ta không tin vào sự tồn tại của nội hàm ẩn trong vỏ bọc thấp kém. Sau đó chúng tôi gặp nhau trong 1 cửa hàng ngoài đời thực vì cùng tới đó tìm sách, thậm chí còn bắt chuyện và tranh cãi nhau mấy câu, và lúc đó cô ấy không thèm để tôi và lý luận của tôi vào mắt thật.
Quay lại với chủ đề cũ hơn, không phải tôi lười tìm hiểu bạn thân của mình, mà tôi thực sự không thể nào hiểu được luôn! Suốt mười mấy năm làm bạn, tôi đã phải nghĩ đến đau cả đầu. Trong khi tất cả những gì cần làm không phải là ỷ vào mình thông minh rồi đoán tới đoán lui mà là bớt tỏ ra cường thế và lắng nghe nhiều hơn, tôn trọng nhiều hơn. Muốn hiểu một người, vậy hãy để cho họ được là chính họ, chúng ta chỉ cần quan sát họ và ghi nhận mọi sự như nó đang xảy ra là được rồi, đừng có áp các mong đợi và kì vọng của ta lên họ mà hãy xem ta có thể phối hợp với họ ra sao, trước lạ rồi sau sẽ thành quen. Đó là thông điệp tổng hợp dành cho toạ độ Vulcan địa tâm và nhật tâm của tôi, một đề bài cần phải được giải xong để tìm ra chương trình bồi dưỡng tâm định đúng đắn, nhưng tôi cũng đã mất rất nhiều thời gian để nghe thủng được thông điệp đó. Và việc hiểu ra được điều này có liên quan tới việc "gặp lại cố nhân" mà tôi nói ở trên. Tôi thậm chí chẳng cần phải làm gì đặc biệt thì cũng đã đoán đúng 99% tâm tư, ý tưởng, phản ứng của cô bạn mới quen, thực sự có 1 tiếng nói bên trong tôi gọi đó là những trò nhàm chán.
Ngược lại, cô ấy thường xuyên không biết tôi nghĩ gì hay cảm thấy thế nào, thường tặng tôi những thứ mà cô ấy tưởng tôi thích, làm những việc mà tưởng là tôi sẽ tán thưởng. Tôi chỉ là một hình tượng được cô ấy dựng nên và cẩn thận đối đãi, nhưng chưa bao giờ tham khảo ý kiến của tôi về công trình này xem tạo hình của nó có chính xác không? Tôi thì biết chính xác hình tượng cô ấy dựng cho tôi trông nó như thế nào, cho nên tôi thậm chí có thể biểu hiện giống hệt như nó để xem cô ấy kích động một thể. Tôi cũng kiểm tra phán đoán này của mình để biết chắc nó không phải một ảo giác vĩ cuồng bằng cách biểu hiện ra đúng như thế xem sao. Sau khi giám định hoàn tất, tôi lại show true color bình thường. Tôi nghĩ đến giờ cô ấy nếu nghĩ lại sẽ vẫn còn thấy hoang mang không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tôi nói với học viên của tôi: "Có lẽ trong nhiều đời nhiều kiếp, chị và cô ấy có quan hệ rất gần gũi thân mật cho nên mới hiểu nhau được đến mức như vậy. Và trong mối quan hệ đó, cô ấy dựa dẫm chị về mặt tinh thần, còn chị dựa dẫm cô ấy về mặt vật chất!" Có bạn đoán kiếp trước 2 người là chị em ruột, một người lấy chồng giàu, một người lấy chồng nghèo, cô lấy chồng giàu cảm thấy ưu việt hơn cô lấy chồng nghèo. Có bạn đoán hai người đời trước là vợ chồng, kiểu chồng chúa vợ tôi. Những giả thuyết đó không tạo cảm giác ring a bell. Thực ra bản thân tôi cũng thử dựng một kịch bản cho tiền kiếp của mối quan hệ này và tình cảnh mà tôi vẽ ra được là vương tử và hoạn quan thiếp thân hoặc thiếu gia tài tình hoa tâm phong lưu phóng khoáng và nha hoàn thiếp thân thông minh lanh lợi, không đính kèm chức năng thông phòng, vì nha hoàn bị xấu gái. Về cơ bản, tôi tin chắc cô nàng này trong nhiều đời trước phải là đàn ông, hơn nữa tuyệt đối là tay ăn chơi mà ngôn tình thời nay hay mô tả là thứ yêu nghiệt, một mẫu hình ăn mạnh Tham Lang nếu miêu tả theo kiểu tử vi. Nếu nha hoàn mà xinh đẹp một chút chắc là toang lâu rồi vì thiếu gia thực nhan khống, nhưng dù sao thì nha hoàn cũng không đủ tiêu chuẩn để làm người trong mộng của thiếu gia, nhưng xấu gái thế mà vẫn được thiếu gia tình nguyện phát tiền tiêu vặt hậu hĩnh cả đời thì khả năng hiểu và chiều thiếu gia không phải cao bình thường. Trong đời này, mỗi khi cô ấy đã khùng lên thì tất cả những người xung quanh bó tay, chỉ có tôi là thuận mao được. Tôi cho rằng kỹ năng này ra đời không phải do tình yêu mà do sức ép sinh tồn luyện ra, hơn nữa phạm vi áp dụng cực kì hẹp. Mặc dù phải thừa nhận 1 điều rằng em gái này manly hơn nhiều thanh niên có nhiễm sắc thể XY ngoài kia, và lý do đời này sinh ra là con gái tuyệt không phải bản tâm của cô em muốn thế mà tôi mạn phép đoán là do nghiệp quật. Hoặc có thể tại hội đồng đầu thai xét thấy thành phần này mà tiếp tục làm giai thì tai hoạ quá sâu xa rộng khắp gì đó.
Nói chung, cuộc gặp đó khiến tôi ý thức được rằng sự hiểu biết của tôi về 1 người khác có thể sâu sắc đến mức nào, bất chấp các quy luật bình thường của tâm sinh lý con người. Nhưng đấy chỉ là có thể, và nó là trạng thái chỉ bắt đầu chịu tăng điểm kinh nghiệm khi tôi thu liễm bớt tính tình của mình lại và đặt nhu cầu, tâm tư, nguyện vọng của một người khác lên một vị trí rất cao so với các nhu cầu, tâm tư nguyện vọng của chính mình. Trong trạng thái đó, tất cả những gì tôi có thể làm là thuận theo tâm ý của đối phương và nỗ lực tìm ra một phương án vẹn cả đôi đàng, win win, song thắng để đối phương được vừa lòng mà bản thân mình cũng không đến nỗi lạc mất mục tiêu, hy sinh nguyện vọng. Đó là 1 trạng thái vô cùng ức chế, dồn nén và không cam tâm tình nguyện, chỉ hài hoà ở bề nổi, cho nên khi không bị dồn ép thì tôi bung lụa theo hướng hoàn toàn ngược lại và bắt đầu võ đoán, ngang ngược, tự biên tự diễn giống hệt kiểu người mà tôi từng thấy phiền nhưng cứ phải dính mắc vào. Và thế là tôi không thể hiểu được một người mà tôi đã bầu bạn suốt mười mấy năm trời, hơn nữa đối xử với tôi khá tốt.
Đó là một diễn biến phập phồng luân chuyển lúc to lúc nhỏ của cái tôi, giống hệt như một ngôi sao không ổn định đang chuẩn bị nổ tung trong vũ trụ, nó sáng rực lên, rồi lại mờ đi, rồi lại sáng rực lên, cho tới khi nó nổ tung, sáng chói và rồi lu mờ vĩnh viễn. Thủy tinh của tôi gặp một fixed star như thế, Foramen của chòm Carina. Để bạn dễ nắm bắt được vấn đề hơn, tôi sẽ lý giải cho bạn 1 chút, một ngôi sao phập phồng bất ổn ở Carina có thể tùy lúc mà thúc đẩy người chịu ảnh hưởng của nó đem tới chiến tranh hoặc hòa bình. Họ có lúc muốn làm giảo gia tinh, lại có lúc muốn trở thành người giữ gìn hòa khí và trật tự. Nói chung, nhất niệm thành ma nhất niệm thành phật chính là để chỉ cơn hấp hối của những ngôi sao. Lạc đề một chút, Betelgeuze, ngôi sao khổng lồ đỏ ở vai Orion mà nhật thực song tử cự giải 2020 sắp tới sẽ tiếp nhận và khuếch đại ảnh hưởng cũng đang ở trạng thái phập phồng bất ổn như vậy.
Tất nhiên là hiện giờ thì tôi đã cạch, không dám chơi quy ước tính cách cho bất cứ ai nữa, nếu không thì ngày nay đã chẳng có blog và group Học Chiêm Tinh. Và tôi cũng nhận ra, tôi hoàn toàn có thể vận dụng bộ chương trình quan sát tìm hiểu tâm tình nguyện vọng của 1 người để chiều họ, dỗ họ, quan tâm họ, dẫn đường họ, có thể vì kiếm lời, có thể vì thiện cảm, nhưng tuyệt không phải vì bị bức ép mà là vì bản thân tự nguyện hoàn toàn. Nếu người ta đã cho ta thứ ta muốn thì ta nên có lòng cảm kích và tự nguyện báo đáp mới phải, nếu họ thực sự không cho ta được thứ gì đáng kể, vậy ta có thể từ chối nhận rồi phủi mông chạy lấy người chứ không cần ở đó xoắn xuýt lên án làm gì. Nhưng loài người nói chung thường không tiêu sái dứt khoát được như vậy, cái này cũng muốn, cái kia cũng muốn. Muốn người ta giúp mình một chuyện thật to, rồi lại muốn người ta coi đó là chuyện rất nhỏ... v.v...
Tóm lại, có những thứ trước kia đem bán thì bây giờ tôi cho không, và những thứ trước đây vẫn thường được tôi cho không thì bây giờ tôi đem bán. Tôi thấy kết quả không tệ. Tất nhiên, nó không phải một phép nghịch đảo máy móc, mà là vì trước kia tôi bán thứ tôi thích bán và cho không thứ tôi thích cho không, không tham khảo ý kiến của bên nhận. Hiện giờ tôi ưu tiên bán những thứ mà ít nhất về mặt khách quan có bảo đảm là có người chịu mua vì họ cảm thấy muốn hoặc cần, ví dụ Video bài giảng, và cũng cho tặng những thứ mà chắc chắn phải có người thích, nhưng không tạo ra gánh nặng cho sinh hoạt bình thường của mình. Nói chung, tôi đã biết tôn trọng thế giới khách quan hơn, không còn sống quá tự mình, logic tự thành một bộ nữa.
Tuy rằng vì không quen bán lắm nên thi thoảng lại sa đà vào vừa bán vừa cho, và vì không quen cho không lắm nên cách cho tặng một số thứ nó cũng thường hơi thiếu tiêu sái, phóng khoáng. Nghe cũng đến là lùng bùng lẫn lộn phải không? Well, tôi không nhầm là được rồi, dù sao đây cũng là bài tập về nhà riêng của tôi.
Và kinh nghiệm tham gia 2 kịch bản và được trải nghiệm thử tất cả các vai đối lập trên kia đã kể làm tôi ghi nhận và tin tưởng rằng, bi kịch chôn dấu ở toạ độ của Pluto không chỉ là nỗi đau, mà nó còn bao hàm những nguyên liệu cần được tinh lọc lại để trở thành món quà, thiên phú, khả năng. Ít nhất, nó sẽ gợi ý khá nhiều cho cách giải quyết những vấn đề sinh ra ở những hành tinh có toạ độ liên quan tới các Nebula, sao lùn và lỗ đen, và thực thà mà nói thì, những toạ độ này nó nhiều đến mức ... kiểu gì mỗi chúng ta cũng đều dính hết, chỉ khác nhau là dính ít hay nhiều.
Pluto thiên bình sa đà vào bi kịch từ xu hướng nhận thức thế giới thiếu khách quan, tự bất công và không chịu chấp nhận mức độ có qua có lại hợp lý. Pluto bò cạp thường sa đà vào bi kịch vì xu hướng thiếu nhẫn nhịn, thiếu kiểm soát, thiếu kìm chế, ham hưởng thụ, không tôn trọng quyền lợi chính đáng của người khác. Pluto nhân mã thì thiếu tập trung, thiếu khả năng làm đến cùng và chuyên tâm vào 1 mục đích duy nhất, phân tán nguồn lực nên không gom được sức mạnh đủ đầy để đột phá trở ngại. Và Pluto nào thì cũng gặp bi kịch chỉ vì cái tôi quá to nên làm gì cũng thấy vướng đầu vướng đuôi. Ví dụ như tôi trước kia, khi bung lụa thì phán đoán trở nên không khách quan, còn khi giữ được phán đoán đủ khách quan thì bản thân lại thấy uất ức khổ sở muốn chết đi được.
Bởi vì trạng thái đó sinh ra từ sự ép uổng, không phải cam tâm tình nguyện.
Còn vì sao có mỗi chuyện nhìn nhận thế giới như nó vốn là, thay vì như mình muốn nó là, mà cũng phải chờ ép uổng mới chịu làm thì chịu! Cái này thì chỉ có Pluto thiên bình mới có thể ít nhiều hiểu được cảm giác của tôi khi ấy, ý tôi là hiểu tâm trạng, chứ biểu hiện của Pluto vốn không có logic mẹ gì cả. Nó đơn giản là một thói quen không tốt chuyên tạo quả là phốt đã bị dính chặt với cái tôi nên nếu muốn sửa lại nó thì cảm giác như thể muốn mạng vậy.
Ở một mức độ, nó như thể tâm trạng của một người bị thương phải đưa ra quyết định cưa chân để giữ mạng sống. Nếu cưa chân, ta trở thành một tồn tại không hoàn chỉnh, có khuyết tật nghiêm trọng trên hình thể lâu dài. Nếu không cưa chân, ta có thể chết đi như một con người hoàn chỉnh không thiếu miếng thịt nào. Và ta không muốn chết, cũng không muốn mất chân.
Và bây giờ thì tôi có thể thông cảm với những ai chưa vượt qua được chiếc hố ở toạ độ Pluto của họ vì kinh nghiệm bản thân cho thấy, vượt hố ấy thực sự không dễ dàng. Nó không đơn giản chỉ là nhìn lại 2 kịch bản mình từng tham gia rồi tự hỏi. Nó còn là những ngày cảm tưởng như ta trơ mắt nhìn chính mình đang trượt dài xuống một chiếc hố sâu hun hút mà tất cả những ai đi qua đều nghe không thấy tiếng ta kêu cứu, hoặc họ nghe thấy và đến gần nhưng không phải để kéo ta lên mà để đạp thêm 1 phát cho ta xuống đáy lẹ hơn.
Trước khi một Nebula, sao lùn hay lỗ đen hình thành, một ngôi sao khổng lồ đỏ phải bùng nổ và sụp đổ vào lõi của nó. Ngã mạn của con người cũng phải trải qua giai đoạn bành trướng rồi sụp đổ như thế để bước sang một hình thức tồn tại mới. Mờ nhạt hơn, âm thầm lặng lẽ hơn, với một vẻ đẹp khác lạ độc đáo nhưng khó lòng phát hiện hơn.
Giống như vẻ đẹp của những tinh vân trên bầu trời kia vậy!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét