Hồi đó có 1 người chị giới thiệu với tôi cuốn Nhà Giả Kim, chị nói đó là cuốn sách thay đổi đời chị. Tôi cũng lơn tơn lấy về đọc thử, và biết ngay đó không phải cuốn sách có thể thay đổi đời mình. Sau đó thì tôi hay thấy trên news feed nhà mình những bạn trẻ share câu, khi bạn thực sự mong ước một điều gì đó thì cả vũ trụ sẽ hợp sức lại để giúp đỡ bạn thực hiện ước mơ.
Ừm, có lẽ cuốn sách ấy không thể thay đổi đời tôi là vì tính từ trước khi đọc nó luôn, tôi cũng đã rất nghiêm túc mà ước mơ vài lần, nhưng mỗi một lần đều lấy tình huống có thể ví với máu chảy đầu rơi làm kết thúc, không, đừng nghĩ là tôi không được thành toàn mong muốn, thực tế thì tôi muốn gì đều có được hết đó. Cho nên điều tôi tự tổng kết ra là, khi bạn mong muốn điều gì, vũ trụ sẽ gửi thử thách xuống để biết chắc bạn có thật mong muốn những thứ ấy không. Sau khi bạn đã vượt qua thử thách thành công và xác định mong ước của mình là chân thực, kiên định. Lúc đó vũ trụ mới gửi tiếp các điều kiện khác xuống để giúp bạn hoàn thành ý nguyện. Và đây mới là thời điểm bạn dần dần thấy được bản lai chân diện mục giấc mơ của mình khi cháu nó biến thành hiện thực. Chuyện đáng nói ở đây là đến tận thời điểm này rồi, bạn rất có thể mới bàng hoàng mà phát hiện ra, bạn không muốn mọi chuyện biến thành bộ dạng như vậy chút nào cả. Mọi chuyện rất có thể không hay ho như bạn đã tưởng tượng, kỳ vọng lúc đầu.
Tôi thường bảo với học sinh của mình, cẩn thận với những điều bạn ước. Thực sự thì cuộc đời sẽ rất buồn tẻ khi người ta không ôm ấp giấc mơ nào, nhưng khi người ta không biết chắc giấc mơ của mình sẽ dẫn đến cái gì, vậy thì con đường hoàn thành giấc mơ cũng đồng thời có thể chính là đường xuống địa ngục. Tôi nghĩ cuốn sách ấy là cần thiết với những con người có trái tim trong sáng nhưng sống quá mức quên mình nên không dám nuôi dưỡng ấp ủ một ước mơ riêng. Bản chất của tôi khá ích kỉ và lúc cần thì mặt mũi ai tôi cũng không cho, nên rất nhiều phen phải chờ chuyện sắp đến hồi kết rồi tôi mới nhận ra, cứ tiếp tục như vậy thì không tài nào mà vui cho nổi. Bởi con người sinh ra không chỉ để sống một mình. Điểm cân bằng giữa 2 thái cực là sống vì mình và sống vì mọi người là không dễ tìm. Và tôi cho rằng một câu chuyện có thể nói với tôi một cách thuyết phục rằng vì sao cần phải sống vì người khác nhiều hơn, chứ không phải khuyến khích sống thật với lòng mình nhiều hơn, có lẽ sẽ tốt hơn là Nhà Giả Kim, tất nhiên là cho trường hợp của tôi.
Tất nhiên, trên đời này còn có loại người không thích sống vì mình cũng không thích sống vì mọi người - họ chỉ muốn mọi người sống vì họ, và nếu không được như vậy thì họ sinh ra hận đời, hờn cả thế giới, u uất, hậm hực. Tuy nhiên, bọn họ không phải nhân vật mà chúng ta sẽ bàn đến trong bài viết này. Mặc dù, suy diễn ra điều mà họ gặp từ nội dung bài, hẳn là không quá khó.
Có một câu chuyện của Hans Christian Andersen kể về một bà mẹ đau khổ vì mất con nên đã theo đuổi việc đi tìm khu vườn của Thần Chết để cầu xin cho con mình sống lại, bà đã trả giá bằng tuổi trẻ, nhan sắc, đôi mắt để đến được khu vườn kia. Ở đó, Thần Chết trả cho bà đôi mắt đã được rửa sạch (ám chỉ nhận thức sáng suốt) và chỉ cho bà một bông hoa, bông hoa ấy là sinh mệnh của đứa bé con bà, giờ đã sống lại nhờ sinh ra trong một cuộc đời mới, trong một gia đình khác. Nếu bà đào bông hoa ấy lên và giữ cho riêng mình, nó sẽ héo tàn, tuy nhiên, bà có thể chọn chúc phúc cho cháu bé và cầu nguyện để nó có một cuộc đời mới an vui, dù không còn là ở bên cạnh bà nữa.
Những câu chuyện có hậu của Andersen luôn là như vậy, nàng tiên cá không có được tình yêu của hoàng tử nhưng lại có được linh hồn bất tử, đứa con sống lại nhưng không quay về nữa, nữ thần băng giá giữ được thân xác chàng trai nhưng linh hồn chàng được chúa đón đi... Những câu chuyện luôn vẽ ra hai lựa chọn, một bên dẫn về cái hữu hạn, một bên hướng về cái vô hạn. Chấp nhận mất mát về vật lý để chạm tới điều cao thượng hay cố gắng níu kéo một cách tuyệt vọng để nhận toàn cay đắng tủi hờn. Chúng ta thường cảm thấy đó là những câu chuyện buồn vì chúng ta không quan tâm điều nhân vật theo đuổi là gì, chúng ta quan tâm điều chúng ta mong muốn nếu như ta là nhân vật đó là gì? Nếu thứ ta quan tâm là nuôi dưỡng tâm hồn chứ không phải hạnh phúc trên trần thế, ta cần phải học nhiều hơn về đức hy sinh, không phải trong lý thuyết, mà là trong thực hành.
Và chuyện là tôi phát hiện, 2 sự kiện thiên văn thường báo trước những mất mát không thể chống lại theo sau nó là Nhật thực và Nguyệt thực dường như không gây ảnh hưởng gì lên những người đã có thực hành ít nhiều đức hy sinh.
Nhìn chung, theo kiểu luận mì ăn liền không giải thích nhiều thì nguyệt thực hay nhật thực gì cũng đều đem lại mất mát, hụt hẫng cả. Khác là toàn phần thì mất nhiều, bán phần thì mất ít. Và Nhật thực thì đem mất mát đáng chú ý đến cho đội giàu sang quyền chức, ăn trên ngồi trốc. Nguyệt thực thì đem mất mát hụt hẫng cũng rất đáng chú ý đến cho đội bình dân, nghèo túng, ăn bữa hôm lo bữa mai.
Nói dễ hiểu hơn, Nhật thực thường gây mất ô, mất dù, mất ghế, mất nhà, mất nguồn tài chính lớn. Nguyệt thực thường dùng các hình thức khác nhau đưa một người đến chỗ mất việc hoặc đổ bệnh. Vì không có cách nào đánh kinh tế người nghèo nhanh hơn là thất nghiệp và bị bệnh.
Nguyệt thực bảo bình thì có cái gì đó sẽ đến ở cung Bảo bình. Ừm, chúng ta đang sắp đón một kì nguyệt thực toàn phần mới tại cung Bảo bình vào đêm 27, rạng sáng 28/7 tới đây. Đầu năm nay ta đã có 1 lần Nguyệt thực toàn phần khác ở cung Sư tử. Có thể nói là dân ta đang ở trong một năm đầy biến cố. Những cái khác không nói, nhưng giá cả chắc chắn là một vấn đề liên quan tới Sư tử và Bảo bình. Trong đó Sư tử liên quan giá tiêu dùng xa xỉ phẩm và Bảo bình liên quan giá hàng tiêu dùng bình thường. Cho nên, để việc bay hơi một lượng giá trị tài sản có thể làm người nghèo có cảm giác điêu đứng thành công thì, có lẽ ta vẫn là nín thở chờ lạm phát hoặc tăng thuế gì đó đi. Còn kịch bản gần đây nhất tôi được nghe là trả giá đền bù giải tỏa rẻ mạt rồi bán lại lô đất giải tỏa với giá gấp trăm. Nhưng đây nên tính là nhân họa, một chuyện tổn cả âm đức lẫn dương đức do nhóm lợi ích nào đó tiến hành chứ không phải cách tính sổ sách của trời. Lát nữa chúng ta sẽ bàn về thứ mà ta sẽ mất ở cung Bảo bình sau.
Trong cảm quan của tôi, chúng ta không sống trong một vũ trụ cầu được ước thấy muốn gì được nấy. Chúng ta nỗ lực sống và trong tiến trình đó, tích các loại điểm âm đức, dương đức, sau đó có thể dùng số điểm tích lũy được ấy để đổi quà. Quà có thể có sẵn, có mẫu, có thể đặt hàng riêng, có thể trả luôn, trả trước một cục, trả góp, trả sau. Nói ngắn gọn, khi bạn ước mong điều gì và thử thách của vũ trụ đưa xuống đã xác minh xong, mong ước ấy là chấp nhất, kiên định. Bạn sẽ có được cơ hội để được thành toàn mong ước. Vũ trụ cẩn thận như vậy luôn đó. Hình thức trả sau là, bạn cứ xông pha cưỡng cầu đi tranh đi đoạt, làm những chuyện mà các cụ ta nói là thất đức. Sau đó vui lòng thanh toán cả cục dương đức, âm đức ra vào thời điểm Nhật thực hay Nguyệt thực. Hình thức trả trước là, bạn cứ ấp ủ một ước mơ cho chính mình nhưng luôn vì đủ loại nguyên nhân mà chọn nhường nhịn, cố gắng thành toàn cho người khác trước, bạn sống vì mọi người nên là, tích đức không ít. Sau đó, được đổi quà bằng số điểm tích được khi đến ngày đổi điểm nhận quà kia.
Trong nhịp điệu vận hành ấy, Nhật thực là thời điểm ta có thể đổi điểm dương đức, Nguyệt thực là thời điểm ta có thể đổi điểm âm đức. Tất nhiên, nếu bạn là đại gia trong vụ tích đức thì hẳn là cuộc sống cũng không khác gì cầu được ước thấy muốn gì được nấy. Tuy nhiên, giang hồ từ ngàn xưa đã đồn đại rằng, Nhật thực và Nguyệt thực là điềm báo rủi ro, cũng không phải không có lý của nó. Bởi vì ta xông pha trong đời bao năm an ổn vô ưu vô hoạn chính là nhờ vào âm đức dương đức hộ thể. Đem ra đổi quà hết rồi thì... hộ thể bằng niềm tin à? Cho nên, làm người không thể quá tham lam, câu chuyện về những người phất lên rất nhanh rồi sau đó cuộc đời tan nát thực ra vẫn luôn nhan nhản quanh ta đó thôi. Tất nhiên, nhìn một cách tích cực thì cứ lo tích đức cho nhiều vào, rồi thì bạn muốn gì cũng được, không cần lo trước lo sau. Game Luân Hồi server Trái Đất chính là để chơi như vậy. Còn về vụ log out khỏi Game thì, khi nào đọc truyện của Andersen mà thấy toàn kết thúc có hậu là bạn log out được rồi.
Thông thường, dương đức bảo hộ cho danh dự, công danh, tài sản, quyền lực, địa vị xã hội, cơ hội thăng tiến của một người. Âm đức bảo hộ cho an toàn thân thể và sinh lộ của người đó và dòng họ, nó có thể biểu thị trong các chủ đề sức khỏe, tuổi thọ, hậu vận, điều kiện để an cư lạc nghiệp của người đó và gia đình. Âm đức và Dương đức là hai lực lượng tương hỗ, không tách rời. Khi ta không đem âm đức dương đức ra tiêu xài mất thì, đây chính là lực lượng tạo nên thần công hộ thể, lực phản dame thần kì mà tôi từng nhắc đến trong bài về tử khí Bò cạp trước đây. Cái khác là, tử khí bò cạp thường không cần chờ ngày đổi điểm, họ muốn đổi qua đổi lại lúc nào cũng được.
Đại ý thì đổ vỡ, được mất của Nhật thực là chính sử, là thời sự. Đủ dương đức thì thuận thiên thừa vận ...
Được mất, đổ vỡ của Nguyệt thực là kịch máu chó. Yêu hận tình thù, bệnh nan y mới là âm hưởng chính, thất nghiệp, phá sản, đỗ đạt đều chỉ là tình tiết làm nền. Nếu đủ âm đức thì lập tức biến thành điền văn.
Quay lại với câu chuyện Nguyệt thực Sư tử hồi đầu năm, hẳn là chúng ta chưa ai quên vụ bắt giam và truy tố ông trùm cá độ của miền Bắc mới vừa xảy ra không lâu. Một trong những lĩnh vực tổn âm đức tương đối mạnh ở cung Sư tử chính là cờ bạc. Cái mà tôi muốn lưu ý ở đây là, việc tính lại sổ sách điểm âm đức thì xảy ra vào thời điểm Nguyệt thực. Nhưng các mối nguy hiểm đến từ việc không còn âm đức hộ thể thì lại đến muộn hơn mốc thời gian đó. Và lùi về thời điểm xa hơn nữa, ảnh hưởng của Nhật thực bán phần 9/3/2016 cùng toàn bộ hệ lụy của nó lên chính trường nước ta cũng góp phần không nhỏ vào biến cố này. Tuy rằng, tôi phải lưu ý tiếp với các bạn, là Nhật thực 2016 ảnh hưởng lên nước ta rất yếu. Hai nhật thực mạnh nhất gần đây là Nhật thực toàn phần 1/8/2008 và Nhật thực toàn phần 22/7/2009, tiếp đó, là 2 Nhật thực vành khuyên 15/1/2010 và 21/5/2012. Tất cả đều đi qua các lãnh thổ khác và Việt nam chỉ tính là vùng chịu ảnh hưởng mạnh. Tôi chỉ bình thêm một câu về ảnh hưởng của chuỗi Nhật thực này, ấy là: làm ít sai ít, làm nhiều sai nhiều, không làm không sai.
Quay lại với giới bình dân, Nguyệt thực ở La Hầu thường thành toàn cho nguyện vọng có được một khởi đầu mới, Nguyệt thực ở Kế đô thường thành toàn cho nguyện vọng hoàn thành một công việc cũ. Thêm tình tiết chiết tổn âm đức. Vậy vạn sự khởi đầu nan, gian nan bắt đầu nản là câu chuyện của Nguyệt thực Sư tử lần này. Còn ở Bảo bình, cách mạng có thể thành công nhưng muốn giữ thành quả cách mạng thì không phải khó bình thường. Ừm, thay từ khóa khác của Bảo bình vào từ cách mạng để luận tiếp.
Tiếp theo là bình luận kỹ hơn về cung Bảo bình. Hoạt động thất đức nhất ở Bảo bình là những hành vi tạo ảnh hưởng xấu không thể chối cãi lên tương lai được dự kiến của người khác. Điều đáng nói là âm đức ở đây không còn bảo hộ cho tương lai được dự kiến của một người chứ không phải hiện tại. Cho nên ngoài tổn thọ hoặc chết bất đắc kì tử nếu quá biết gây chuyện ra, thường thì họ chỉ bị cái dớp tâm đã tưởng là sự không thành, muốn thế nào là sẽ không được thế ý nó ám. Tất nhiên ngược lại, người đã tích đức tương đối ở Bảo bình muốn có một tương lai thế nào, trong tương lai ấy họ làm gì, sẽ sống trong một cộng đồng thế nào là câu chuyện chỉ cần muốn và đủ điểm chi trả là được. Đây là nói về những phi vụ bạc tỷ. Còn ở đa số người bình thường, chọn lựa sẽ bày ra trước mắt họ thường là một đoạn thời gian phải sống vì người khác, thuận theo các dự định, mong mỏi, bài bố của người khác hoặc một đoạn thời gian không có cách nào sống theo ý mình, hai chọn một.
Vầng, tự mình cho hoặc bị tước đoạt. Hai chọn một.
Lão Tử dạy, đem thân ra sau mà thân lại được ở trước. Người nghe Lão Tử còn chủ động cho luôn từ trước kì đổi điểm, cho nên đến ngày đến tháng họ chỉ còn mỗi việc chọn quà.
Giúp cho người khác giữ được, có được những thứ liệt kê trong chuỗi đối tượng mà dương đức, âm đức bảo hộ trên kia một cách chính đáng là thuận theo đức hiếu sinh của trời, là tích đức. Khiến cho người ta mất mát, tổn hại những thứ này là thất đức. Tức là nếu bạn giữ cho người, trời sẽ giữ cho bạn, bạn thành toàn cho người, trời thành toàn cho bạn. Bóp nghẹt sinh cơ, chặn đường sống tử tế lương thiện của người khác là cực kì tổn hại âm đức. Cậy quyền cậy thế cướp đoạt quyền lợi, mua bán chức quyền, tham ô hối lộ là cực kì tổn hại dương đức. Tuy nhiên, điểm dương đức, âm đức lại không bị trừ hay được cộng ngay vào khoảnh khắc ta phạm tội hay lập công mà chờ mãi đến ngày đổi điểm đã nói ở trên lúc ấy trên kia mới đè ta ra mà trừ, mà cộng. Lúc đó thể theo mong muốn của ta, nếu điểm dư nhiều thì ta được tham gia chương trình đổi quà theo mong muốn. Nếu ta không có mong muốn gì hay mong muốn quá nhỏ nhoi thì số điểm còn dư kia biến thành tầng bảo hiểm vô hình che chở cho ta khỏi mọi ý đồ không tốt bên ngoài. Còn nếu lỡ bị trừ hết sạch hay âm luôn thì ... có thể lây nhọ sang tận tài khoản kiếp sau luôn cũng có.
Ngắn gọn thì ta có 2 kiểu mất mát. Một là sống thất đức quá nên đến ngày đổi điểm bị trừ sạch tồn dư luôn, cho nên không còn tầng bảo hộ trên những gì sẵn có nữa, thế là vỡ mồm. Hai là sống không đến nỗi nào nhưng tham vọng to nhớn quá, đến ngày đổi điểm tuy được như nguyện nhưng cũng bị trừ sạch điểm luôn. Cho nên tuy có thêm tài sản nhưng không đủ tiền mua bảo hiểm cho tài sản, kết quả vẫn là nguy cơ hoàn không. Thậm chí, bị âm.
Đảo lại, ta cũng có thể làm chuyện tốt vậy thôi mà không mong muốn gì, từ đó mỗi kì đổi điểm quỹ phúc đức của ta đều tăng trưởng khiến ta đâm ra đao thương bất nhập. Còn nếu mong ước của ta là tìm thấy con đường để làm người có ích, sống cống hiến cho cộng đồng xã hội thì ... ngay cả thầy dạy nghề vũ trụ cũng chuẩn bị sẵn sàng cho ta luôn. Tiếc là số người sống kiểu ngã cây... khụ, kiểu cao thượng như này rất ít. Vấn đề không phải là kịch bản sống theo kiểu này bất khả thi, vấn đề là làm thế *éo nào mà sống sót được lại còn tích đủ điểm và chờ được đến ngày đổi điểm mà chưa đói chết, bị khi dễ chết, uất ức mà chết, nhục chết trong khi xã hội ngày nay cứ gọi là nhan nhản những kẻ không biết điều cứ được đằng chân lân đằng đầu, hơn nữa không đánh giá con người dựa trên nhân phẩm mà là trên số tiền y ta bưng được về nhà thành công?
Các cụ ta cũng có 2 câu, tiên tích đức hậu tầm long và có đức mặc sức mà ăn. Có sức mà ăn thì tốt, nhưng không có gì mà ăn thì sức ăn tốt nhất định là nỗi đau âm thầm.
Tuy nhiên, cũng cần nhớ có ân điển thì cũng phải xem có phúc mà tiêu thụ ân điển hay không. Ý tôi là, đổi quà thì đổi quà nhớ chừa lại đủ điểm để làm bảo hiểm tài sản.
Chưa kể, cần tìm hiểu thật kỹ về ước nguyện của mình, bởi vì hàng đã nhận miễn trả lại. Có bán gỡ vốn cho người khác cũng chưa chắc tìm được người mua, mà có tìm được người mua thì cũng phải chờ đến đúng kì đổi điểm mới được thanh toán đó. Tôi không nói thứ ta nhận được không tốt nhé, chỉ là nếu vô phúc tiêu thụ thì có hơi nghẹn, nếu không muốn nói là có thể gây ...chết nghẹn.
Môn quản trị tài chính của Thái Dương Hệ dùng 2 loại đơn vị tiền tệ là đồng Dương đức và đồng Âm đức, và sinh ra trên Trái Đất, ít nhiều gì chúng ta đều nên học môn này cho tử tế một chút. Bởi vì Nhật thực với Nguyệt thực toàn phần thì lâu lâu mới thấy chứ nếu tính hết cả các loại bán phần thì năm nào cũng có độ 2 cái Nhật thực, 4 cái Nguyệt thực cả đấy. Chỉ là sự kiện thiên văn quét qua vùng địa lý nào thì ta mới tính cho khu vực đó, cho nên khu vực tổ chức đổi điểm là có giới hạn. Số lượng điểm được phép quy đổi mỗi lần thường cũng là có giới hạn. Nếu muốn giữ điểm hộ thân thì cũng không khó, đừng ước gì là được. Tuy nhiên, chơi thế thì còn gì là vui nữa.
Sống trên đời, tôi nghiệm ra được một điều là người có phúc thì nhận được thứ tốt nhất, phù hợp nhất, còn người có tiền thì mua được thứ đắt nhất. Dịch vụ của Vũ trụ luôn làm ăn có tâm và công chính hơn dịch vụ của con người. Trong đó có nhiều món đồ có tiền cũng không thể nào mua được. Vậy nên, không tham gia là rất dại còn muốn chơi ăn gian là rất liều.
Không có hình thức bảo hiểm nhân thọ nào mạnh hơn 2 gói Âm đức ở Bảo Bình và Xử nữ. Không có gói bảo hiểm tài sản nào mạnh hơn gói Dương đức ở Kim ngưu hoặc cung 2. Nếu bạn đã đóng đủ các gói ấy rồi thì cứ bình tĩnh mà sống thôi. Còn muốn nói chuyện chính trị thì chắc chúng ta phải cầu ra chương trình giáo dục chủ nhân tương lai của đất nước trước. Chúng ta đang sống trên đất nước này không phải như những vị chủ nhân chăm lo cho những gì mình sở hữu, mà giống như những con côn trùng kí sinh tạm bợ, cố nhặt nhạnh vơ vét cho mình càng nhiều tài nguyên càng tốt nhưng chẳng bao giờ hết lo âu phập phồng về một tương lai không an ổn.
Cứ làm một người biết chăm lo cho cộng đồng trước, rồi ta sẽ có một tương lai an ổn. Đó là lời hứa hẹn của Nguyệt thực toàn phần ở Bảo bình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét