Nhân thời buổi mà transit của hành tinh bảo trợ khoa học đi trước, transit của hành tinh chuyên đánh hơi về tội ác theo sau, mình cũng có vài suy nghĩ muốn phát biểu:
Hồi thụ tinh trong ống nghiệm chưa ra đời, những người không con chỉ có cách nhận con nuôi. Ngày xưa, người vô hậu (không con) được coi là không phúc hậu (nên không được hưởng phúc cuối đời qua sự hiếu kính của con cháu)
Namboku Mizuno, bậc thầy về nhân tướng người Nhật nói rằng, điều chỉnh lại thói quen ăn uống (theo mình hiểu thì đó là kiểm soát tham dục của bản thân theo 1 phương pháp cụ thể), thì dù không con, bạn cũng có thể có 1 đứa con nuôi hiếu thuận.
Cho nên, cuối đời ta có được hưởng phúc hay không hình như phụ thuộc cách ăn ở của ta chứ không phụ thuộc vào sự tiến bộ của khoa học đâu nha.
Bây giờ thì giá cho 1 lần thụ tinh ống nghiệm nghe đồn vào khoảng 200 triệu. Và khoa học tuyên bố rằng kết tội người ta là vô phúc chỉ vì người ta không thể sinh đẻ tự nhiên được là tàn nhẫn, ai cũng có quyền được làm cha làm mẹ, được nuôi nấng đứa con ruột thịt của mình, nói chung, không có việc gì khó, chỉ sợ tiền không nhiều! Còn đứa con ruột thịt ấy lớn lên có hiếu thuận không thì các nhà khoa học không quan tâm, đấy là việc của hội phụ huynh. Âu cũng là dịch vụ tiền trao cháo múc sòng phẳng.
Nói chung, theo chiêm tinh thì con có hiếu có 2 dạng, 1 là đầu thai tới để trả nợ cho cha mẹ nên cha mẹ có ăn ở sao thì họ vẫn có hiếu, khi nào hết nợ thì thôi, thế nên nếu cha mẹ quá quắt quá thì nợ nó cũng nhanh hết, sau đó nó lặn không sủi tăm luôn. Dạng 2 được cha mẹ thương yêu che chở, nuôi dạy chu đáo thành người nên tình cảm với cha mẹ rất sâu, 2 bên thương nhau đến độ cái chết cũng không phá vỡ được tình cảm của họ. Tất nhiên, không có luật nào quy định trẻ sinh ra từ việc thụ tinh ống nghiệm sẽ hư hỏng láo toét, hay tệ hơn, không có hiếu với cha mẹ. Và con bất hiếu ra đời theo cách sinh sản tự nhiên hiện vẫn đang chạy đầy đường luôn.
Bởi vì con cái có hiếu hay không, hiếu thuận được bao lâu nó không quy định bằng huyết thống.
Cho nên ai muốn có đứa con ruột thịt của mình dù có phải tốn tiền thì theo mình không nên ngăn họ lại. Việc họ sinh ra và lớn lên vào 1 thời đại tân tiến như bây giờ cho phép họ làm được điều bất khả thi ngày trước thì cũng có nghĩa họ có thể làm điều đó, hơn nữa họ cũng làm rồi. Và tất nhiên bài học họ cần học về cách sống sao cho phúc hậu cũng sẽ khác những cặp vợ chồng nhận con nuôi ngày xưa, hơn nữa theo mình còn nghiêm khắc hơn. Vì nếu lỡ do ăn ở mà cuối đời neo đơn không nơi nương tựa thì không thể đổ tại khác máu tanh lòng được nữa rồi.
Tất nhiên nếu bạn xui xẻo đẻ trúng dạng con đòi nợ chỉ biết đẽo tiền đẽo sức của bạn thì bạn cũng nên nhận con nuôi làm lốp dự phòng, xưa nay tôi chưa thấy chuyện nhận nuôi chủ nợ, chỉ có chuyện đẻ ra chủ nợ thôi. Hiển nhiên nếu cả con đẻ lẫn con nuôi đều mất dạy thì bạn sai chắc rồi. Không tài nào mà đúng được đâu.
Cũng chưa thấy có chủ nợ nào phải chi 200 triệu hay hơn để điều động nội bộ con nợ về nhà. Ngược lại thì còn có lý.
Nhưng mà khoa học bảo rồi. Ngăn cấm hay kì thị quyền được nuôi con ruột của người ta là không đúng.
Và món nợ tình cảm chỉ có thể sinh ra từ những phút mềm lòng, từ những trái tim biết yêu thương người khác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét