Khoảng cách thế hệ của các hành tinh thế hệ.
Uranus bò cạp (1975-1981)thường bị bệnh căn cơ, đại ý là kể cả lúc no vẫn thấy lo lúc đói, tầm lo rộng hay hẹp tùy trình độ văn hóa, tầm nhìn, kiến giải, nhưng tóm lại, đều có khuynh hướng tính toán trong chi tiêu. Nhiều người có thể coi là tham vì xu hướng vơ vét tích trữ dù không dùng hết. Nhiều người bị đánh giá là ki bo vì có nhiều mà tiêu ít. Uranus gặp pluto rất giống uranus bò cạp, chiếm trên 50% nhóm tuổi 1957- 1974, mật độ tập trung cao nhất ở nhóm 1963-1974.
Uranus ở song ngư (2003-2009)thì chả biết 2 chữ căn cơ viết như nào. Có thì tiêu, không có thì nghĩ cách kiếm ra để tiêu, đã tiêu thì không để ý giá cả, mặc cả giống 1 thú vui hơn là hoạt động giúp tiết kiệm tài chính. Họ có thể ham săn đồ giảm giá, nhưng tổng số tiền họ đổ vào các hóa đơn cộng lại thì chẳng nhỏ chút nào. Họ cũng có thể ưa thích hàng công nghệ và luôn mua thứ mới nhất, đắt nhất dù biết thừa 3 tháng sau có thể mua nó rẻ hơn. Nói chung, với họ vật chất là phương tiện để thỏa mãn các nhu cầu của tinh thần, cho nên tiền với họ không phải là tất cả, (tuy không có tiền thì thấy vất vả) Uranus gặp neptune thì rất giống uranus song ngư. Chiếm trên 50% nhóm tuổi 1982-2002, mật độ tập trung cao nhất ở nhóm 1988-2002
Tổng kết lại thì khoảng cách thế hệ hiện nay thuộc về 2 nhóm tuổi lớn hơn rất nhiều so với mặc định. Và khoảng cách thì vẫn đủ để biến họ thành phụ huynh và con cái. Đại boss và nhân viên quèn. Và nhiều loại quan hệ thi thú khác.
Nhóm 2 thường ngứa mắt tính căn cơ mà họ thấy có mùi bần tiện của nhóm 1. Nhóm 1 cũng ngứa mắt lối tư duy phá sản của nhóm 2.
Những cá nhân tốt nhất của nhóm 1 luôn sợ mình sẽ ăn mất phần để dành lại vốn nên thuộc về các thế hệ sau. (Và đôi khi nơm nớp lo công trình của mình bị nhóm 2 phá hoại mất) Những cá nhân tốt nhất của nhóm 2 muốn tạo ra thứ gì đó tốt đẹp, có giá trị để lại cho đời sau (tuy rằng họ vẫn cho rằng vốn khởi nghiệp của họ nên đến từ đầu tư bên ngoài hơn là tự tay dành dụm). Nói chung, họ đều tốt và trong nhiều trường hợp, vẫn cãi nhau suốt như thường.
Những cá nhân lạc lối của nhóm 1 tích cóp, vơ vét như thể khi chết họ có thể ôm đi và ảo tưởng mình là chủ nhân chân chính của đống tài sản. Những cá nhân lạc lối của nhóm 2 không bao giờ chấp nhận để tiền bạc trực tiếp đô hộ mình, (gián tiếp thì được) sau đó có khi giật mình nhận ra mình đang bị nhóm 1 chăn nuôi giết mổ, hoặc cũng có khi, họ không nhận ra họ đã bán bao nhiêu giá trị phi vật chất để lấy tiền trang trải cho những nhu cầu tinh thần khác, chỉ là nếu có ngày bình tĩnh ngồi tính lại thì họ mới nhận ra mình lỗ to.
Nhóm 1 sinh ra là để bảo vệ, giữ gìn. Khi lạc lối họ phá hoại cái chung để bảo vệ cái riêng. Nhóm 2 sinh ra là để sáng tạo, để trải nghiệm điều chưa biết và biến những nhân tố vốn xa lạ thành 1 phần của lịch sử loài người. Khi lạc lối họ là kẻ phá hoại xã hội thông qua việc hỗ trợ, cổ xúy cho những nhân tố bệnh hoạn xâm nhập và lan truyền sâu rộng.
Cho nên ta chỉ có thể trách móc 1 người đã lạc lối trên con đường riêng của họ, nhưng đừng ép họ đi con đường của mình, bởi vì chúng ta sinh ra để cùng hoàn thành những sứ mệnh khác nhau. Và bản thân những sứ mệnh đó không có gì mâu thuẫn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét